Chị Yamada Hoshi
Nagoya, Aichi
Xin chân thành cảm ơn các bạn tư vấn của Ichiko vì đã giúp vợ chồng tôi thoát khỏi nỗi lo khi có con bị bệnh tự kỷ!
Lá thư này tôi viết bằng cả tấm lòng của một người mẹ, người phụ nữ ngoài 40 tuổi mới lập gia đình và có con hiếm muộn. Với bất kỳ một người phụ nữ nào khi mang thai được hỏi mình mong ước điều gì ở đứa con của mình, tôi tin chắc rằng ai cũng trả lời muốn con chào đời được khỏe mạnh, được lành lặn không bị khuyết tật gì và tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi và chồng đến với nhau quá muộn, tôi ở tuổi 38 còn anh ở tuổi 50 sau khi đổ vỡ hôn nhân lần đầu. Tôi thương anh thật lòng ở tuổi mãn xuân. Khi có bầu bé tôi đang theo lớp cao học về sư phạm, cả bố mẹ đều kỳ vọng con sau này sẽ trở thành nhà giáo dục lỗi lạc. Có lẽ do công việc quá nhiều, công với cuộc sống mưu sinh tôi sinh bé chưa đầy 32 tuần, bé cân nặng chỉ 1,95kg, nằm trong lồng kính 2 tuần tôi đưa bé về nhà chăm sóc, bé lớn lên bình thường như bao trẻ khác, chỉ duy nhất một điều bé không biết nói.
Bé dễ đến nỗi mà mỗi lần tôi đi cộng tác xa, bé chẳng biết nhớ mẹ là gì, hai ba ngày không gặp khi về nhà gặp mặt bé chẳng mừng hay giận dỗi, không khóc nhè, bỏ đồ chơi, hoặc tờ giấy bé ngồi chơi cả buổi không biết chán. Tôi tự hỏi sao con mình dễ quá vậy, con người khác mẹ đi vắng một chút là con đã khóc đòi mẹ rồi!. Bạn bè nói với tôi con trai chậm biết nói hơn con gái và tôi cũng tin là như thế.
Khi tôi làm sinh nhật cho bé tròn 3 tuổi, bé vẫn không nói, gia đình tôi quyết định đưa bé đi khám ở bệnh viện Nhi đồng 1. Sau khi khám tai, đo thính lực kết quả bình thường, họ chuyển bé sang phòng khám nội thần kinh, rồi chuyển bé xuống phòng tập vật lý trị liệu. Ở đây các bác sĩ xem khám với chẩn đoán là bé bị chứng tự kỷ, và hướng dẫn cho gia đình cách điều trị cho bé.
Tôi đã không kiềm được nước mắt nhìn chồng, ôm con vào lòng mặc thằng bé vô cảm. Chồng tôi lo lắng đến sức khỏe của tôi nên thường xuyên an ủi động viên. Với tấm lòng của một người mẹ hết mực thương yêu con, tôi cùng chồng tìm đủ mọi phương pháp, gặp gỡ các chuyên gia để lắng nghe lời khuyên, chia sẻ, cách chữa trị cho con. Vì tôi hiểu rằng con của mình sau này sẽ thua kém những đứa trẻ bình thường, sợ chúng không thể tự chăm sóc lo cho cuộc sống khi bố mẹ về già. Tôi được bạn bè giới thiệu hãy cho con làm Sinh trắc học dấu vân tay ở Ichiko để có phương pháp dạy con đúng đắn, có rất nhiều thiên tài là những đứa trẻ bị tự kỷ, trầm cảm. Với chi phí chỉ khoảng hơn 2 triệu mà mang lại kết quả lớn, ảnh hưởng đến cả tương lai cuộc đời của con thì vợ chồng tôi sẵn lòng. Chẳng biết chúng tôi đã tốn kém bao nhiêu tiền thuốc men cho bác sĩ mà chưa thực sự có kết quả tốt, vì căn bệnh tâm lý rất cần sự động viên từ gia đình, trường học.
Tôi được nhân viên tư vấn của Ichiko đến tận nhà làm sinh trắc học dấu vân tay sau khoảng 3 ngày sau thì vợ chồng tôi đón nhận bản kết quả báo cáo của cháu. Vợ chồng tôi nở nụ cười hạnh phúc khi phát hiện con tôi là một Thiên tài, bé có thiên hướng trở thành một nhà nghiên cứu khoa học chỉ cần bố mẹ định hướng cho bé ngay từ bây giờ. Giờ đây tôi viết những dòng chữ này mà lòng còn tràn ngập niềm vui, hạnh phúc của một người mẹ vừa cứu con mình thoát khỏi hố đen cuộc đời.
Tôi mong rằng Công ty có thể công bố bức thư này của tôi để lan tỏa đến tất cả các bà mẹ có con bị tự kỷ thì đừng quá bi quan, lo lắng mà hãy cho con mình đến Ichiko làm Sinh trắc học dấu vân tay để có phương pháp dạy con của mình phù hợp.